Ở nghĩa trang Văn Điển…
Người hạnh phúc và người đau khổ
Đều gặp nhau trắng toát ở nơi này
Đều dài rộng như nhau vuông cỏ biếc
Đều ấm lạnh như nhau trong hơi gió heo may.
Đều gặp nhau trắng toát ở nơi này
Đều dài rộng như nhau vuông cỏ biếc
Đều ấm lạnh như nhau trong hơi gió heo may.
Ôi thiên nhiên, cảm ơn người nhân hậu
Những so le, người kéo lại cho bằng
Ít nhất cũng là khi nằm xuống
Trong mảnh gỗ rừng, dưới một vầng trăng…
Những nắm đất lặng thinh như trăm ngàn nắm đất
Ai hay đâu đây là những con người
Với bời bời nỗi niềm tâm sự
Đến bây giờ có lẽ cũng chưa nguôi…
Tôi đi giữa nổi chìm bao số phận
Người xưa vẫn đây mà, có xa cách chi đâu
Tôi thầm gọi. Sao không ai lên tiếng
Chỉ hoang vắng dưới chân và sương khói trên đầu…
Cháu bé nào đây, vài tháng tuổi
Rợn mình nghe tiếng gió khóc u oa
Một cái với tay giữa lưng chừng trời đất
Cõi đời này thôi thế đã qua…
Cụ già từ nơi đâu không rõ
Lặn lội tìm ai về thành phố xa xôi
Rồi vấp ngã trước một tia nắng quái
Con cháu, anh em là sỏi đá quê người…
Và em gái xinh tươi, hiền dịu
Bao trái ngọt chín vì em, em đã nhận được gì?
Tấm áo hoa chờ em vào tiệc cưới
Có ai ngờ thành áo liệm lúc em đi…
Trời rộng vô cùng, đất cũng rộng vô cùng
Bởi khoảng trống mỗi con người bỏ lại
Cái khoảng trống nhỏ nhoi bằng chính vóc họ thôi
Mà cả thế giới này cũng không sao bù nổi…
Cái chết vẫn rình ta sau từng ngưỡng cửa
Cua đường hẹp, chiều mưa, vài sải nước gần bờ
Ta chả là gì giữa bốn bề bất trắc
Chỉ tích tắc khôn lường ta đã hóa người xưa…
Ta đâu muốn ví đời mình cùng ngọn cỏ
Ngọn cỏ yếu mềm, ngọn cỏ nhỏ nhoi
Nhưng khi ta đã nằm dưới mộ
Cỏ vẫn xanh biêng biếc ở bên trời…
Trước thiên nhiên, con người như khách trọ
Như ảo ảnh chập chờn, thoáng đến, thoáng lìa xa
Chúng ta sống bên nhau, dẫu năm này tháng khác
Thì cũng vẫn chỉ là một thoáng giữa sân ga…
Mặt trời lặn rồi, mặt trời còn mọc lại
Ngôi sao rụng vào đêm vĩnh viễn chẳng luân hồi
Ta nghe rì rầm tiếng những hàng bia đá
Con ngưòi ơi! Hãy thương lấy Con Người…
Nhiều người bảo thần đồng Trần Đăng Khoa thơ chỉ hay ở thời trẻ con, mình thì không nghĩ thế. Thơ thiếu nhi của Trần Đăng Khoa chỉ hay cái thời xưa ấy thôi, chứ còn bây giờ đọc lại chả còn thích nữa, cả bọn trẻ con cũng không thích bởi nó thành mơ hồ với chúng. Thời bây bọn trẻ con tuyệt đối không được chơi mấy cái trò đào giun bắt dế nhé, bẩn kinh lên được, mất vệ sinh và tốn xà bông nữa.
Mình thích thơ Trần Đăng Khoa lúc bác này đã nhớn, nhiều bài hay kinh lên được. Thế nhưng mà tiếc là lão này chả có bài thơ tán gái nào ở độ tuyệt tác cả, thành ra lắm lúc đọc cũng thấy hẫng hụt bức bối giống mấy ông thầy tu cứ mơ đến món tiết canh lòng lợn mà chạnh lòng. Hoặc có thể có nhưng lão ý giấu tịt đi để làm của riêng, có lẽ là thế, bằng chứng là lúc đã già khú ra rồi mà lão còn cưa đổ được một mụ rất nõn nường đấy thôi.
Có mấy bài của Trần Đăng Khoa mà mình rất thích, đọc lên nghe hay miên man là: “Lính đảo hát tình ca”, “Hoa xương rồng nở”, “Mátxcơva- Mùa đông 1990” và nhất là bài “Ở nghĩa trang Văn Điển” một bài thơ giàu tính triết lý, nó dạy cho con người ta biết cách sống để cho đúng nghĩa một con người. Kiếp người là phù du, nó mơ hồ lắm, sống nay chết mai. Có thể ngay lúc này đây có một thằng nào đấy còn cười nhăn nhở với mình nhưng ngày mai đã có người báo tin rủ đi phúng điếu rồi. Buồn thê lương như thế đấy, vậy mà loài người lại chả ý thức được điều đó, người ta sống mà cứ mải hằm hè tranh giành với nhau để rồi bụp một phát là xong đời, vòng hoa che kín mộ, tiền giấy bay tả tơi…
Mà thôi chả tán thơ lão làm gì, như thế người đời lại bảo: “Úi giời, voi ị cứt to thì có gì làm lạ!”, và như thế mình lại mang tiếng là mượn mùi cứt thần đồng cho thơm lây thì tội nghiệp cái thân mình lắm!
Mình thích thơ Trần Đăng Khoa lúc bác này đã nhớn, nhiều bài hay kinh lên được. Thế nhưng mà tiếc là lão này chả có bài thơ tán gái nào ở độ tuyệt tác cả, thành ra lắm lúc đọc cũng thấy hẫng hụt bức bối giống mấy ông thầy tu cứ mơ đến món tiết canh lòng lợn mà chạnh lòng. Hoặc có thể có nhưng lão ý giấu tịt đi để làm của riêng, có lẽ là thế, bằng chứng là lúc đã già khú ra rồi mà lão còn cưa đổ được một mụ rất nõn nường đấy thôi.
Có mấy bài của Trần Đăng Khoa mà mình rất thích, đọc lên nghe hay miên man là: “Lính đảo hát tình ca”, “Hoa xương rồng nở”, “Mátxcơva- Mùa đông 1990” và nhất là bài “Ở nghĩa trang Văn Điển” một bài thơ giàu tính triết lý, nó dạy cho con người ta biết cách sống để cho đúng nghĩa một con người. Kiếp người là phù du, nó mơ hồ lắm, sống nay chết mai. Có thể ngay lúc này đây có một thằng nào đấy còn cười nhăn nhở với mình nhưng ngày mai đã có người báo tin rủ đi phúng điếu rồi. Buồn thê lương như thế đấy, vậy mà loài người lại chả ý thức được điều đó, người ta sống mà cứ mải hằm hè tranh giành với nhau để rồi bụp một phát là xong đời, vòng hoa che kín mộ, tiền giấy bay tả tơi…
Mà thôi chả tán thơ lão làm gì, như thế người đời lại bảo: “Úi giời, voi ị cứt to thì có gì làm lạ!”, và như thế mình lại mang tiếng là mượn mùi cứt thần đồng cho thơm lây thì tội nghiệp cái thân mình lắm!
TG: Trần Hồng Giang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét